Tiểu sử XUÂN DIỆU Ông hoàng thơ tình có giới tính thứ 3
TIỂU SỬ NGƯỜI NỔI TIẾNG TIỂU SỬ NGƯỜI NỔI TIẾNG
415K subscribers
15,840 views
69

 Published On Premiered Dec 17, 2022

#tieusuxuandieu #tiểusửxuândiệu #tiểusửnhàthơxuândiệu
Tiểu sử XUÂN DIỆU || Ông hoàng thơ tình và chuyện "tình trai"
Được biết đến như “ông hoàng thơ tình” của Việt Nam và hiện tại chưa ai có thể vượt qua ông, Xuân Diệu luôn là một cái tên được rất nhiều văn nghệ sĩ và độc giả nhắc đến.
Xuân Diệu có họ tên đầy đủ là Ngô Xuân Diệu, có bút danh là Trảo Nha.
Xuân Diệu sinh ngày 2 tháng 2 năm 1916.
Xuân Diệu mất đi vào ngày 18 tháng 12 năm 1985.
Xuân Diệu ngoài công việc chính là sáng tác thơ ca, ông còn là một nhà văn, nhà báo và nhà bình luận văn học.
Xuân Diệu là một nhà thơ lớn của Việt Nam, ông nổi tiếng từ phong trào thơ mới với tập Thơ Thơ và Gửi hương cho gió. Xuân Diệu đã sáng tác rất nhiều bài thơ và tác phẩm văn học nhưng những bài viết được mọi người yêu thích nhất là những bài thơ tình được sáng tác từ năm 1936 đến năm 1944. Bài thơ của Xuân Diệu toát lên một triết lý bi quan, tuyệt vọng trong tình yêu nhưng qua đó lại ngầm thúc giục và nhiều lúc lại hừng hực sức sống mãnh liệt.
Nhờ đó, ông được mệnh danh là "ông hoàng thơ tình". Ông từng được Hoài Thanh và Hoài Chân đưa vào cuốn Thi nhân Việt Nam vào năm 1942. Sau khi theo Đảng năm 1945, thơ Xuân Diệu chủ yếu ca ngợi Đảng Lao động Việt Nam, Hồ Chí Minh, ông không còn sáng tác thơ tình nhiều như trước.
Xuân Diệu đã lập gia đình riêng một lần với NSND Bạch Diệp nhưng hai người đã ly dị và họ không có con chung. Sau khi ly dị, ông sống độc thân cho đến lúc mất vào năm 1985.
Trong suốt những năm qua, đề tài về giới tính thật của Xuân Diệu luôn được đông đảo giới văn nghệ sĩ và độc giả vô cùng tò mò. Ở phần cuộc sống riêng của “thánh thơ tình Việt Nam” luôn chứa đựng những góc khuất bí ẩn khiến cho mọi người đều muốn biết.
Vào năm 1993, cuốn hồi ký “Cát bụi chân ai” của nhà văn Tô Hoài đã được công bố, nội dung trong đó khiến toàn thể giới văn sĩ và độc giả đều phải trầm trồ về giới tính của Xuân Diệu và lột tả được sự dằn vặt, khổ tâm của ông trong bài “Tình trai” :
“Xuân Diệu và Huy Cận lên Nghĩa Đô, ở chơi cả buổi và ăn cơm. Dịu dàng, âu yếm, Xuân Diệu cầm cổ tay tôi, nắm chặt rồi vuốt lên vuốt xuống. Bốn mắt nhìn nhau đắm đuối. Xuân Diệu gắp thức ăn cho tôi. Cử chỉ thân thiết quá, hơi lạ với tôi, nhưng mà tôi cảm động. Tôi sướng mắt nhìn tập thơ, thơ khổ rộng nhà in Trung Bắc phố Hàng Buồm. Hai chữ Xuân Diệu nét chì sắc gợn, không phải chữ gỗ dẹp đét.”
Ngoài ra, Nhà văn Tô Hoài cũng bị Xuân Diệu “mò mẫm” khi sang nhà ngủ cùng để cố làm chuyện “ấy” không chỉ một lần cũng được khắc họa trong hồi ký vào cái đêm mưa gió ấy:
“Cả dạo mưa gió, Xuân Diệu ở lại u tỳ quốc không ra ngoài. Giọt gianh lách tách mái nứa gọi về những đêm ma quái, rùng rợn, say đắm. Bàn tay ma ở đâu sờ vào. Không phải. Tay người, bàn tay người đầy đặn, ấm ấm. Hai bàn tay mềm mại xoa lên mặt lên cổ rồi xuống dần khắp mình trần truồng trong mảnh chăn dạ. Bóng tối bập bùng lên như ngọn lửa đen không có ánh, cái lạnh đêm mưa rừng ấm dần lên. Chẳng còn biết đường ở đâu, mình là ai, ta là ai, hai cơ thể con người quằn quại, quấn quýt, cánh tay, cặp đùi thừng chão trói lại, thít lại, dằng ra. Niềm hoan lạc trong tôi vỡ ra, dữ dội dằn ngửa cái xác thịt kia.”
Ngoài ra, Tô Hoài còn miêu tả lại những khoái cảm tột độ khi ở cùng Xuân Diệu:
“Rồi như chiêm bao, tôi ngã ra, thống khoái. Im lặng. Nghe mưa rơi xuống tàu lá chuối trong đêm và cái mệt dịu dàng trong mình. Giữa lúc ấy, hai bàn tay mền mại như lụa lại vuốt lên mặt. Làn môi và hơi thở nóng như than bò vào mắt, xuống vú, xuống rốn, xuống bẹn... Cơn sướng lại cồn lên cho đến lúc ngã cả ra, rúc vào nhau. Rồi bàn tay dịu dàng lại vuốt lên mặt. Lần này thì tôi lử lả, tôi nhuôi ra rên ư ử, như con điếm mê tơi không nhớ nổi người thứ mấy, thứ mấy nữa.
Trời rạng sáng. Xuân Diệu trở về màn mình lúc nào không biết. Tôi he hé mắt nhớ lại những hứng thú khủng khiếp. Những cảm giác nồng nàn kích thích trong bóng tối đã trơ ra khi sáng bạch…”
Hơn thế nữa, vào hồi ấy Xuân Diệu đã bị cơ quan kiểm điểm và kết tội kéo dài 2 đêm liền với câu nói “tư tưởng tư sản, phải chừa đi”. Lúc ấy, Xuân Diệu chỉ biết khóc nức nở mà kêu lên “Tình trai của tôi… tình trai...”. Sau chuyện đó, ông cũng bị Ban Chấp hành kỹ luật đưa ra khỏi thường vụ.
Qua bài hồi ký ấy, nhìn bề ngoài Tô Hoài như muốn lên án và bêu xấu Xuân Diệu, nhưng thật ông đã nói lên các hiện thực tàn nhẫn về xã hội không chấp nhận thế giới thứ ba nói chung và của chính Xuân Diệu nói riêng. Tô Hoài đã nói thay cho tiếng lòng của người bạn có phần nữa cuộc đời đầy ai oán và sống với con người thật của mình nhưng chỉ trong bóng tối như Xuân Diệu.

show more

Share/Embed